Hết Cô Vy mình sẽ làm gì?

Gác sẽ lên Đà Lạt, chắc chắn luôn. Bắt một chuyến xe sớm nhất lên đó, thuê chiếc xe máy cà tàng vi vu khắp nơi. Đà Lạt có nhiều thứ để nhớ lắm. Nhớ những ngôi nhà nhỏ trùng điệp, lọt thỏm giữa núi đồi, nhớ những rừng thông bạt ngàn, nhớ màn sương ẩm như một tấm vải bao trùm thế giới bí ẩn này.

Gác đã yêu Đà Lạt ngay từ lần đầu đặt chân lên mảnh đất sương mù ấy. Mỗi sáng thức dậy là quàng một chiếc khăn quanh cổ và hít ngay bầu không khí se lạnh, trong lành đó. Buổi sáng Đà Lạt yên tĩnh đến lạ kỳ, không nhiều tiếng xe cộ, tiếng người nói, đâu đó có thể nghe văng vẳng tiếng dội lại của núi rừng. Sau đó Gác chạy ra phố làm một ổ bánh mì xíu mại nóng hổi.

Dù có những thời điểm người ta chen nhau lên đó nhưng Đà Lạt cơ bản vẫn không hề đánh mất vẻ bình yên, chậm rãi của mình. Đâu đó vẫn có thể kiếm cho mình riêng một góc trời, chỉ có Gác và Đà Lạt. Một ngày của Gác ở đây sẽ kết thúc bằng món bánh tráng nướng nơi bậc thang chợ Đà Lạt, húp sì sụp cốc sữa đậu nành ở hồ Xuân Hương, hay đơn giản là dạo bộ trên những con dốc ngoằn ngoèo đặc trưng của thành phố, ngắm nhìn nhịp sống từ tốn trôi qua và thưởng thức món kem bơ.

Nói đến đây bỗng thèm những đặc sản của Đà Lạt quá… Và tất nhiên Gác sẽ không đi vào dịp lễ rồi, nghe nói đường lên Đà Lạt hôm nay kẹt cứng. Gác thích đi ngày thường, cũng không phải cuối tuần, để có thể đắm chìm vào một Đà Lạt theo cách của riêng mình.